Website chuyển qua tên miền mới là:
truyentinh.xyz
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 33
Hoàng Trung Thiện lúc này đã trở về doanh trướng của mình. Hắn với tay sang bên hông định cởi kiếm của mình ra thì cảm thấy bàn tay trống vắng.
Hoàng Trung Thiện nhìn lại, nơi đó vốn dĩ treo kiếm bây giờ lại biến mất không thấy.
Ah! Ta quên kiếm tại lều của mẫu thân.
Hoàng Trung Thiện vội vã đi ra hướng về lều của Hoàng Nguyệt Ánh. Một vị tướng làm sao có thể không có kiếm của mình bên cạnh, đây là lời mẫu thân hắn dạy. Hơn nữa có thể nhìn thấy mẫu thân xinh đẹp của mình Hoàng Trung Thiện ngu sao mà không đi.
Hoàng Nguyệt Ánh lại ôm lấy đầu đại Hắc mã đẩy ngực về phía trước cố gắng áp vào mặt đại Hắc mã, ánh mắt đầy đĩ thõa nhìn lão già.
“Đẹp không! Ngươi thích không.”
Lão già nhìn ánh mắt đĩ thõa cùng hình ảnh dâm dục trước mặt đầu gật lia lịa, bàn tay đã đưa xuống dưới đũng quần do dự bắt lấy cậu em đã cương lên bên dưới gật đầu lia lịa.
Nhìn lão già do dự không dám thỏa mãn cậu em của mình Hoàng Nguyệt Ánh nụ cười càng trở nên đĩ thõa nói.
“Không cần sợ hãi như vậy, bản ngựa mẹ cho phép ngươi giải quyết.”
“Đa tạ đại nguyên soái. Đa tạ đại nguyên soái…”
Lão già nghe vậy khuôn mặt sáng lên dập đầu cảm tạ Hoàng Nguyệt Ánh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh đi của nàng ông ta không khỏi dừng lại không biết mình sai chỗ nào.
“Ngươi vừa xưng ta là gì?”
Được Hoàng Nguyệt Ánh nhắc nhở lão già không khỏi mắt sáng lên hiểu ý nói.
“Là ngựa mẹ! Cảm tạ ngựa mẹ nguyên soái, cảm tạ ngựa mẹ nguyên soái.”
Lão già tự ý thêm vào “nguyên soái” phía sau “ngựa mẹ” thực chất bởi vì lão cảm giác không thích hợp nếu chỉ xưng hô “ngựa mẹ” không thích hợp. Nhưng lão không ngờ rằng chúng kết hợp lại tạo sinh ra cảm giác dâm nhục như vậy. Đường đường là nguyên soái xưng hô quyền lực nhất quân đội Nguyên Long đế quốc vậy mà lại phải ghép cùng thậm chí xếp sau xưng hô hạ tiện như “ngựa mẹ”.
Hoàng Nguyệt Ánh nghe được lời này tâm cũng run lên, những thớ thịt bên trong lỗ lồn run lên liên tục một dòng nước từ từ rỉ ra thấm ướt đầu gối đại Hắc mã đang án ngữ lối vào. Hoàng Nguyệt Ánh rên lên một tiếng đầy dâm dục, đôi mắt khép hờ hơi thở cũng nặng nề hơn.
Lão già cũng là người từng trải thấy cảnh đó đương nhiên nhiên biết chuyện gì xảy ra. Nàng vậy mà cao trào, tuy chỉ là một tiểu cao trào nhưng chỉ vì một cái xưng hô liền cao trào đúng là một con hạ tiện ngựa mẹ không sai, chỉ xứng để ngựa đực địt.
Lão già trong lòng căm tức chửi bậy, những suy nghĩ này lại càng khiến lão trở nên hưng phấn, quần cũng đã cời xuống bàn tay gầy gò đã bắt lại cậu em đang nửa cương lên.
“Ngựa mẹ nguyên soái! Rất tốt rất tốt.”
Hoàng Nguyệt Ánh tận hưởng cơn cao trào xong mở miệng khen ngợi.
Đột nhiên nàng như nhận thấy điều gì đó đưa mắt về đại Hắc mã cười dâm nói.
“Ah… Ngựa mẹ đại nguyên soái… tốt tố! Vậy từ bây giờ Ngựa mẹ đại nguyên soái chính là tên của ta. Đa tạ chủ nhân quan tâm.”
Hoàng Nguyệt Ánh vui vẻ. Nàng quay sang lão già nói.
“Ngươi làm rất tốt! Chủ nhân rất vui vẻ ngươi muốn thưởng cái gì, chỉ cần không quá đáng bản nguyên soái sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.”
Lão già ánh mắt lại sáng lên, trong đầu lão không khỏi hiện lên mọi loại hình ảnh nhưng lão nhanh chóng tỉnh táo lại. Đại nguyên soái nói chỉ cần không quá đáng, vậy cái gì là không quá đáng đây? Đương nhiên là không thể da thịt tiếp xúc.
Đại nguyên soái không phải đã nói rồi sao không được chạm vào người nàng, như vậy cũng chỉ có thể lùi lại cầu việc khác.
Suy nghĩ một lúc lão gì mới do dự lên tiếng.
“Ngựa… ngựa mẹ đại nguyên soái… tiểu… tiểu muốn… muốn thấy cơ thể của ngài.”
Nói cong lời này tim lão đập liên hồi, lão không biết đại nguyên soái có chấp nhận yêu cầu này không. Nếu vì yêu cầu này đại nguyên soái nổi giận thì phải làm sao.
Hoàng Nguyệt Ánh nghe vậy ánh mắt lộ ra quả là thế, nàng không vội đáp ứng lão già mà quay sang đại Hắc mã nói.
“Chủ nhân! Lão già này muốn thấy cơ thể của ngựa mẹ, chủ nhân thấy sao.”
Lão già nghe vậy trong lòng lại càng tò mò. Con ngựa này có thể biết nói chuyện sao? Nhưng đại Hắc mã lại không có hành động nào như nói chuyện vẫn đang bú mút một bên vú của Hoàng Nguyệt Ánh, dường như không nghe thấy lời của nàng.
Vậy mà Hoàng Nguyệt Ánh lại như nghe được lời đại Hắc mã, nàng nở nụ cười dâm nói.
“Hì hì! Chủ nhân đồng ý rồi nha. Chúc mừng ngươi, có thể chiêm ngưỡng cơ thể của ngựa mẹ đại nguyên soái.”
…
Bạn đang đọc truyện
Thuần nữ thần công
tại nguồn:
http://truyentinh.xyz/thuan-nu-than-cong/
Hoàng Trung Thiện lúc này đã xuất hiện ngoài soái trướng, nhưng hắn không trực tiếp đi vào. Dù sao trước soái trướng lúc nào cũng có thân vệ bảo vệ, những thân vệ này đều cực kỳ trung thành với mẫu thân hắn cho dù là con trai như Hoàng Trung Thiện bọn họ cũng không nể mặt. Huống chi đây là trong doanh trại, không có sự cho phép của chủ tướng không ai được phép tiến vào.
Không chỉ là soái trướng, ngay cả lều nơi ở của các tướng khác cũng như vậy, bởi vì những nơi này đều có nhiều bí mật, nếu bị người tùy ý ra vào không phải bí mật toàn quân đều không giữ được sao? Đương nhiên nếu có lệnh của chủ soái lại là chuyện khác. Dù sao có những lúc một vài vị tướng cũng không an phận.
“Làm phiền thông báo đại soái kiếm của ta để quên bên trong.”
Hoàng Trung Thiện nói với một thân vệ đứng canh cạnh soái trướng, bình thường thân vệ sẽ tiến vào soái trướng thông báo dù sao muốn lấy bất kỳ thứ gì ra khỏi soái trướng đều phải có sự đồng ý của đại nguyên soái.
Nhưng lần này thân vệ lại trực tiếp trả lời.
“Đại soái hiện tại không trong trướng, xin tướng lần sau hãy đến.”
“Đại soái không tại doanh trướng! Đại soái đi đâu? Tại sao không có ai đi theo.”
Thông thường doanh trướng của các chỉ huy đều có người canh giữ, chỉ huy rời khỏi doanh trướng sẽ có người đi cùng nhưng cũng sẽ có người ở lại canh giữ. Nhưng lần này Hoàng Trung Thiện rõ ràng thấy lính trước doanh trướng đều đầy đủ giống như đại soái bên trong khiến hắn thắc mắc.
“Đại soái không cho chúng ta đi theo.”
Thân vệ trả lời rất tùy tiện, tựa như người trước mặt chỉ là tướng lĩnh bình thường không phải con trai chủ tướng.
“Các ngươi có biết đại soái đi đâu.”
“Chúng ta không biết, đại soái không nói với chúng ta.”
Hoàng Trung Thiện chau mày, đã muộn như vậy rồi còn đi đâu.
“Thôi được ta sẽ chờ.”
Hoàng Trung Thiện quyết định chờ đợi, dù sao nơi này rất rộng, hắn cũng không biết mẫu thân đi đâu chỉ có thể chờ ở đây.
…
Bạn đang đọc truyện
Thuần nữ thần công
tại nguồn:
http://truyentinh.xyz/thuan-nu-than-cong/
Trong khi đó vị đại nguyên soái khiến kẻ thù nghe tới đã xanh mặt sợ hãi, khiến binh lính nghe tới liền ước ao lại đang mặc lộ ra một bên vú của mình phục vụ một con ngựa đen nhưng lại lộ ra nụ cười đĩ thóa cho một lão già lọm khọm quỳ một bên.
“Đa tạ ngựa mẹ đại nguyên soái… đa tạ ngựa mẹ đại nguyên soái.”
Lão già dập đầu liên tục tạ ơn, hai tay của lão đặt xuống sàn thậm chí còn không nắm lại cậu em đang cương liên kia.
Hoàng Nguyệt Ánh lại không nhìn lão già nhiều, nàng nhìn đại Hắc mã nói.
“Chủ nhân! Mời ngài ban thưởng cho lão già này.”
Hai tay Hoàng Nguyệt Ánh rời khỏi đầu đại Hắc mã dang ra hai bên, hai chân nàng cũng mở ra mụt chút không còn kẹp chặt chân của đại Hắc mã, ánh mắt tràn đầy mong chờ không thể che dấu.
Đại Hắc mã dường như hiểu được ý của nàng, răng nó cắn lấy một bên áo dùng lực lôi ra.
Bộ quần áo mỏng manh làm sao có thể chống lại sức mạnh của một con ngựa, tiếng “xoẹt” dài vang lên sau đó một cơ thể với những đường cong ma quỷ cùng một làn da rám nắng căng mọng tràn đầy sức sống lộ ra trước mặt lão già.
Lão già đôi mắt mở to không chớp lấy một cái, cổ họng liên tục động, một bàn tay gầy gò nắm chặt cậu em đã cương lên kia sục lên sục xuống.
“Ahhhh.”
Lão già rên lên một tiếng, hóa ra cậu em của lão đã bắn ra, một vài giọt tinh dịch rơi vãi trên mặt đất màu của tinh dịch khá trong hiển nhiên cũng không được bao nhiêu.
Hoàng Nguyệt Ánh nhìn con cặc đã mềm xuống vì xuất tinh kia ánh mắt thể hiện sự khinh bỉ.
“Hừ! Vộ dụng.”
“Đúng vậy, đúng vậy lão vô dụng, lão vô dụng.”
Lão già không có chút tức giận nào trước lời sỉ nhục của Hoàng Nguyệt Ánh, ngược lại lão còn cực kỳ vui vẻ đáp lời.
Hoàng Nguyệt Ánh lại không đáp lời lão, ánh mắt nàng mị hoặc quay sang đại Hắc mã.
“Vậy ngựa mẹ xin phục vụ chủ nhân.”
Lão già nghe vậy trong lòng không khỏi mong chờ, không biết con ngựa mẹ này sẽ làm gì để phục vụ đại Hắc mã. Lão già dường như không để ý trong vô ý thức lão đã không còn xem vị trước mặt là đại nguyên soái mà là một con ngựa mẹ chân chính.
Chỉ thấy Hoàng Nguyện Ánh bắt đầu bằng việc úp hai bầu vú quá cỡ của mình vào mặt đại Hắc mã, sau đó nàng bắt đầu di chuyển sang một bên trong khi vẫn ép hai quả vú của mình vào người đại Hắc mã.
Hai đầu ty đỏ mọng đang bị cương lên kia bị mắc kẹt ở giữa khiến chúng nhìn vô cùng tội nghiệp. Nhưng nỗi khổ của chúng lại đem tới hạnh phúc cho chủ nhân của chúng, Hoàng Nguyệt Ánh cảm nhận được khoái cảm từ hai đầu ty mang tới, cổ họng nàng vang ra những tiếng rên rỉ đầy khát tình, dâm thủy trong lỗ lồn đã chảy ra nhiều hơn những thớ thịt bên trong nhúc nhích liên tục như đang biểu tình vì không có cái gì cho các nàng ôm.
Lão già thấy cảnh này đôi mắt càng sáng hơn, hơi thở của lão cũng trở nên dồn dập, bàn tay gầy gò lại đưa xuống cậu em đang cương lên kia.
Trong mắt lão lúc này ngựa mẹ đại nguyên soái đang quay lưng lại với lão, lão không thể nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của nàng, lão không thể nhìn thấy cặp vú to lớn cùng hai hạt đào của nàng đây quả là một điều đáng tiếc.
Nhưng đổi lại lão được chiêm ngưỡng vùng đất thần thánh đó, ngựa mẹ đại nguyên soái như đang muốn khoe ra cho lão nhìn nàng cong người để mông vẩy ra phía sau, hai chân cũng dang rộng khiến cho hai cái động dâm của nàng lộ ra hoàn toàn.
Dâm dịch đang không ngừng chảy ra từ bên trong lỗ lồn kia, lão già còn nhìn thấy miếng thịt bên ngoài đang giật giật có hơi mở ra như đang hướng về lão khoe khoang.
Ân! Lão thấy cái gì, trong lỗ đít vậy mà lại vươn ra một cái gì, lão híp mắt lại cố gắng nhìn rõ hơn, hình như bên trong có một hạt tròn.
Nghĩ tới đây đôi mắt lão trừng lớn, vậy… vậy mà.
Hoàng Trung Thiện đã chờ được một lúc, nhưng hắn vẫn không hề thấy bóng dáng của mẫu thân mình. Nhìn trời càng lúc càng tối, ánh lửa từ những ngọn đuốc cũng không thể chiếu sáng toàn bộ doanh trại trong lòng hắn không khỏi phiền chán.
Nhìn lại doanh trướng trước mặt hắn rất muốn trực tiếp đi vào nhưng Hoàng Trung Thiện biết chỉ cần hắn dám bước qua ranh giới đám hộ vệ này sẽ không khách khí với hắn, có thể không nguy hiểm tính mạng nhưng ăn quả đắng chắc chắn không thể tránh khỏi. Tới lúc đó mẫu thân đại nhân không chỉ không bảo vệ hắn còn có thể tăng nặng tội, dù sao hắn cũng là con trai của đại nguyên soái nếu xử lý không cẩn thận có thể gây ảnh hưởng không tốt cho quân đội.
Chính vì thế Hoàng Trung Thiện luôn hành động rất cẩn thận, cố gắng không vi phạm quân pháp bởi vì một khi hắn vị phạm tội của hắn sẽ càng nặng so với những người khác.
“Ai! Nếu đại nguyên soái trở về nhờ các ngươi đưa kiếm của ta trở vể.”
Hoàng Trung Thiện cảm giác chờ thế này cũng không biết tới khi nào đành trở về trướng của mình trước.
“Tướng quân yên tâm, ta sẽ chuyển lời.”
Hộ vệ trả lời, dù sao đây là nhiệm vụ của bọn họ hơn nữa đây còn là con trai của đại nguyên soái.
Hoàng Trung Thiện quay người hướng về doanh trướng của mình, nếu đã như vậy hắn cũng nên rời đi.
Danh sách tập của truyện Thuần nữ thần công :