Website chuyển qua tên miền mới là:
truyentinh.xyz
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 31
Phượng Ninh cung!
Cấm vệ quân đã hoàn toàn bị ép tới nơi này. Toàn bộ cấm vệ quân hiện tại đều phòng thủ trước cửa điện Phượng Ninh cung, không một một ai lui bước bởi vì phía sau họ đã không còn đường lùi.
Khang vương cùng người của mình lúc này đã có mặt trước cửa Phượng Ninh cung, hắn nhìn đội cấm vệ quân đang đau khổ chống đỡ phía trước nở nụ cười trào phúng hét lớn.
“La Châu. Ngươi thật là cố chấp mất khôn, đã tới tình trạng này ngươi còn cố chấp chống lại. Ngươi không để ý tới tính mạng của mình thì thôi đi, ngay cả tính mạng của thuộc hạ mình cũng không để ý. Ngươi không nghĩ tới những người này ở nhà còn có vợ con, còn có mẹ nhà chờ bọn họ trở về sao. Ngươi vì dục vọng lại đẩy các huynh đệ của mình vào chỗ chết, lại những đứa trẻ mất cha, vợ mất chồng, cha mẹ mất con. Các huynh đệ các ngươi nguyện ý chết như vậy sao?”
Khang vương đầu tiên là oán trách La Châu một trận, sau đó lại vạch tội hắn, biến La Châu trở thành một tên tướng lĩnh cố chấp chỉ vì dục vọng của mình mà hy sinh tính mạng binh lính. Sau đó lại đánh vào nơi tâm linh yếu nhất của các binh lính, lại không trực tiếp kêu gọi binh lính đầu hàng. Mà là đặt ra một câu hỏi, một câu hỏi đã được dẫn dắt câu trả lời. Chỉ cần các binh lính tìm ra câu trả lời đó chính là thời điểm đội quân này sụp đổ, con người luôn có xu hướng tin những gì mình phán đoán ra chỉ cần có một người bắt đầu đó chính là thời điểm những người lính này sụp đổ.
“Khang vương! Ngươi thân là hoàng thân quốc thích lại phát động phản loạn, đánh mất đi tính chính thống, thiên hạ sẽ phỉ nhổ ngươi. Ngươi sẽ trở thành kẻ phản bội. Các ngươi muốn đầu hàng trước tên loạn thần tặc tử này sao? Các ngươi muốn bị người đời phỉ nhổ cấu kết với loạn thần tặc tử. Thiên hạ sẽ phỉ nhổ các ngươi tới muôn đời, gia đình các ngươi cũng sẽ bị xem là cấu kết phản loạn, vợ con các ngươi, cha mẹ các ngươi đều sẽ không thể thoát khỏi tội danh này. Các binh sĩ, bây giờ hối hận còn kịp, chờ tới khi đại quân đánh trở về không còn cơ hội nữa đâu. Chút người này của các ngươi có thể chống lại đại quân Già Gia sao?”
Lúc này Tần thị đi ra, nàng đứng trên thềm Phượng Ninh cung làm một bài diễn thuyết. Từ vạch tội Khang vương, sau đó đe dọa các binh sĩ, cho tới lời hứa không truy cứu cuối cùng là đe dọa.
Tất cả việc này đều thực hiện vô cùng thành thạo.
Tần thị xuất hiện khiến tinh thần cấm vệ quân đang lung lay trở nên ổn định lại. Tần thị vốn là người lãnh đạo, cũng là người bọn họ bảo vệ có thể xem là người bọn họ ký thác hy vọng.
Đương nhiên không ai hy vọng mình cùng đồng đội nỗ lực bỏ ra cả tính mạng cuối cùng lại không nhìn thấy chút hy vọng nào.
Bất quá cho dù Tần thị xuất hiện cũng không khiến tình trạng hiện tại của bọn họ khấm khá hơn chút nào, cả tòa Phượng Ninh cung đã hoàn toàn bị bao vây, không hề có hy vọng thoát thân.
“Yêu hậu, ngươi thân là chủ nhân hậu cung. Lại không chịu làm tròn nhiệm vụ của hậu cung, chiếm đoạt hoàng quyền thao túng hoàng đế gây họa cho thiên hạ. Ta thân là hoàng thân quốc thích đương nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ thiên hạ thương sinh, bảo vệ uy nghiêm của hoàng quyền không thể không hành động khiến ngươi phải nhận trừng phạt. Cho thiên hạ thương sinh một câu trả lời.”
Cho dù mọi chuyện đã an bài hắn vẫn phải đường đường chính chính vạch tội Tần thị. Hắn phải cho mình một vỏ bọc chính nghĩa, dù sau con người luôn có xu hướng hới tới chính nghĩa.
“Hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi vì dục vọng của riêng mình lại âm mưu dẫn ngoại bang vào làm loạn quốc gia gây hại cho thiên hạ, ngươi đáng tội gì?”
“Ha ha! Yêu hậu, ngươi cố chấp mất khôn còn cố gắng dãy dụa mưu toan đổ tội cho bản vương. Bản vương là người nào làm sao có thể dẫn ngoại bang dày xéo nhân dân, dày xéo thiên hạ. Chỉ có ngươi! Vì dục vọng của riêng mình vô duyên vô cớ phát động chiến tranh khiến nhân dân lâm vào thống khổ, bây giờ chiến tranh thất bại lại muốn đổ tội cho ta. Ngươi tốt nhất nên đầu hàng, nếu không ngươi không chỉ chịu khổ còn khiến những binh lính này gặp tai họa.”
Khang vương đương nhiên không thừa nhận, hắn chuyển qua thuyết âm mưu nhằm đổ tội lại trên người Tần thị. Đương nhiên sau đó liền lời khuyên hàng cùng một vài thủ đoạn lung lạc binh lính.
“Hừ! Ngươi nghĩ kế hoạch của ngươi thành công rồi ư? Ngươi có nghĩ hay không mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng, ai cũng biết nguy cơ phản loạn gần như xảy ra ngươi nghĩ ta không có chuẩn bị, ngươi nghĩ mọi chuyện thực sự đơn giản như vậy.”
“Ha ha! Thì sao chứ, ngươi thử lật lại nước cờ cho ta xem. Cho dù bây giờ có quân đội tiếp viện thực sự sẽ kịp sao. Chỉ dựa vào một chút binh lính này có thể kéo dài được bao lâu, bắt được ngươi mọi chuyện sẽ an bài. Bắt lại cho ta, ai bắt được La Châu thưởng năm trăm lạng vàng, bắt được yêu hậu thưởng một ngàn lạng vàng.”
Khang vương nghe vậy vẫn rất tự tin, nhưng để tránh đêm dài lắm mộng hắn liền ra lệnh cho binh lính bắt đầu tiến công.
“Tất cả giữ vững.”
La Châu hét lớn tăng cường tinh thần cho binh lính mắc dù ông ta không cảm thấy những người ở đây có hy vọng sống sót, nhưng tố chất của một người lính khiến ông ta vẫn giữ vững ở vị trí này.
Đội hình vốn dĩ đã được bày sẵn dù sao trước khi Khang vương tới đây nơi này vẫn đang xảy ra chiến đấu hiện tại trận chiến này sau lời của hắn tiếp tục diễn ra.
Chém! La Châu không ngừng vung kiếm từng nhát, từng nhát chém xuống, áo giáp của các binh lính cấm quân chất lượng cũng rất tốt nhưng dưới lưỡi kiếm sắc bén của La Châu nó như một tờ giấy mỏng liên tục bị chém xuyên. Không còn áo giáp bảo vệ da thịt mỏng manh của con người lộ ra trước lưỡi kiếm sắc bén chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua máu tươi liền lập tức bắn ra bắn lên người La Châu nhuộm đỏ cơ thể của hắn.
La Châu là tướng lĩnh bình thường hắn cũng không cần phải lên chiến trường, cũng không cần phải đứng về phía trước chiến đấu, nhưng hiện tại đã không phải tình huống bình thường bọn hắn đã bị dồn vào đường cùng đã không còn cơ hội. Trong trường hợp này tướng lĩnh đứng trên tuyến đầu có thể khiến cho tinh thần binh lính trở nên ổn định. Đây chính là ưu điểm lớn nhất khi tướng lĩnh trực tiếp lên chiến trường.
Nhưng nhược điểm ư! Hiện tại nhược điểm đang hiện ra ngay trước mắt hắn, bởi vì đang có hàng loạt lưỡi đao, lưỡi kiếm đang hướng về phía La Châu chém tới. La Châu nhìn thấy, nhưng không có nghĩa hắn có thể né tránh, vị trí của hắn nằm ngay giữa trung tâm đội hình cấm vệ quân, phía trước chính là đội hình quân địch đây là nơi giao chiến nóng bỏng nhất giữa hai bên. Nơi này chật ních người, không phải là nơi hắn có thể tùy ý di chuyển, cho dù võ công cao cường đến mấy cũng không thể phát uy trong nơi này.
Đây chính là lý do tại sao cho dù giang hồ có rất nhiều cao thủ nhưng gần như rất ít khi được chiêu mô tham gia chiến tranh.
Bởi vì bọn họ tự do đã quen, nếu buộc họ phải kỷ luật như quân đội đó chính là giết bọn họ, nhưng trong chiến tranh chiến trường cũng không phải hỗn loạn chia ra mỗi người tự đánh mà là tác chiến theo đội hình, hai quân giữ đội hình từ từ tiếp cận giao chiến đối đầu với nhau. Đám cao thủ giang hồ kia nếu đối đầu với quân đội sợ chưa dãy dụa được bao lâu liền bị dày đặc mũi thương bao vây hướng di chuyển sau đó cơ thể sẽ được tạo hình lại giống như tổ ong.
La Châu đương nhiên cũng không thể né tránh toàn bộ công kích hướng về phía mình, hắn cố gắng tận dụng chút không gian còn lại né đi những công kích chí mạng những công kích không thể né đi hắn chỉ còn cách dùng kiếm của mình che đi những vị trí chí mạng.
Rất nhanh cơn đau bắt đầu truyền tới đầu hắn, tuy đã tránh được công kích chí mạng nhưng những vị trí khác lại không may mắn như vậy. Tuy đã được áo giáp bảo vệ nhưng một số nơi vẫn có máu chảy ra, những nơi này áo giáp tương đối yếu hoàn toàn không thể bảo vệ cơ thể khi bị tấn công.
“Bảo vệ tướng quân, bảo vệ tướng quân.”
Thấy tướng quân bị tấn công, các binh lính vội vã chen tới dùng tấm khiên lớn chắn trước người La Châu chặn lại những đòn tấn công đang hướng tới.
La Châu được lính của mình đưa ra phía sau, hắn không khỏi cảm thấy may mắn binh lính kịp thời phản ứng nếu không bây giờ có lẽ hắn đã thành cái xác. Đây chính là hậu quả khi chủ tướng xuất hiện trên chiến trường. Không! Không chỉ chủ tướng, chỉ cần một vị chỉ huy để lộ thân phận của mình cũng lập tức bị tấn công.
Có thể hiểu được, dù sao ông ta cũng huấn luyện lính của mình như vậy.
La Châu quay đầu nhìn về phía Tần thị đang đứng phía sau, hắn ôm cánh tay đang chảy máu quỳ một chân xuống.
“Thái hậu, thần có tội.”
Tần thị nhìn vị tướng thương tích đầy mình không có một chút biểu cảm hỏi.
“Vì sao lại có tội.”
“Không thể hoàn thành nhiệm vụ thái hậu giao phó, đây chính là tội của thần.”
La Châu là một quân nhân chân chính, cả gia tộc ông ta nhiều đời phục vụ quốc gia từ nhỏ đã được giáo giục như một quân nhân, đương nhiên là một quân nhân yêu cầu đầu tiên chính là nghe lệnh. Vì thế cho dù ông ta biết đây có thể là trận chiến cuối cùng của mình nhưng ông ta vẫn nghe lệnh.
Tần thị nghe vậy khuôn mặt vẫn lạnh như băng nói ra một câu.
“Nếu là vậy ngươi quả thật có tội.”
Lời của nàng rất vang mọi người xung quanh đều có thể nghe ra được, lời này khiến mọi người trên chiến trường giật mình một lát ngay cả chiến trường cũng dừng lại trong một lát. Sau đó cuộc chiến lại tiếp tục, nhưng lần này rõ ràng tinh thần của cấm vệ quân đã giảm xuống đáng kể.
“Ha ha ha! Yêu hậu ngươi hết đường rồi sao. Nhìn xem đây là người các ngươi đang bảo vệ, các binh sĩ các ngươi cảm thấy dùng mạng của mình bảo vệ nàng ta đáng sao. Thật sự đáng sao?”
Khang vương cười lớn, tiếp tục công kích tinh thần của cấm vệ quân. Hắn thấy hành động của Tần thị không khác nào đang bám vào cọng cỏ cuối cùng không để cho dòng nước cuốn đi. Thật đáng thương, thật đáng thương!
Tần thị lại không đáp trả, nàng đưa ánh mắt lướt qua người Khang vương dừng lại ở vị trí của binh bộ thượng thư.
Binh bộ thượng thư không ngờ Tần thị lại nhìn mình sửng sốt một hồi bốn mắt nhìn nhau sau đó vội vàng tránh đi như đang làm sai điều gì đó bị người phát hiện vậy.
Thấy điệu bộ có phần hoảng loạn của ông ta Tần thị đột nhiên nở nụ cười khẩy nói.
“Lâm thượng thư làm sao phải né tránh ánh mắt của ta. Ngươi làm sai điều gì sao?”
Ánh mắt của Tần thị vận nhìn chằm chằn Lâm thượng thự ông ta không hiểu sao cảm thấy ánh mắt này có thể xuyên thấy tất cả nhìn thấy tâm can ông ta, dưới ánh mắt này ông ta không có bất cứ bí mật nào. Ông ta thấy chột dạ trong lòng cả người lui lại phía sau cố gắng để những người khác thay mình che đi ánh mắt của Tần thị.
Khang vương của thấy cảnh này, hắn chuyển người sang một bên dùng cơ thể mình che đi ánh mắt của Tần thị bốn mắt nhìn nhau lên tiếng bảo vệ Lâm thượng thư.
“Yêu hậu, Lâm thượng thư là một vị quan chính trực thanh liêm. Vì lo cho muôn dân thiên hạ không tiếc bôi xấu danh tiếng của mình đứng ra cùng chúng ta lật đổ sự thống trị của ngươi. Ngươi có tư cách gì chất vấn ngài ấy.”
“Ta có chất vấn ông ta sao?”
Lời của Tần thị khiến Khang vương ngay lập tức á khẩu. Thấy Khang vương á khẩu không nói được gì Tần thị ánh mắt lại quét qua bên cạnh Khang vương, trưởng công chúa đang đứng ở nơi đó, nàng nở nụ cười nói.
“Hoàng muội. Ngươi vậy mà cũng giúp đỡ tên tiểu tử này, ta thật sự rất bất ngờ.”
“Hoàng tỷ nói quá, ta chưa bao giờ có ý định giúp vương gia, ta chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi.”
Lời của trưởng công chúa khiến đôi mắt Khang vương chợt nhảy, không hiểu sao hắn cảm thấy kỳ lạ khi nghe thấy lời này. Dù vậy hắn vẫn tiếp lời.
“Yêu hậu nhiệm vụ của hoàng tộc chính là bảo vệ thiên hạ, giữ vững uy nghiêm của hoàng quyên cô cô chính là đang hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ngươi có thắc mắc gì sao?”
Tần thị cười mỉm không trả lời Khang vương nàng vẫn nhìn trưởng công chúa hỏi.
“Vậy ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình chưa?”
“Đương nhiên là chưa!”
Trưởng công chúa nụ cười nở rộ trả lời.
Câu trả lời của trường công chúa không hiểu sao khiến Khang vương có cảm giác kỳ lạ, không hiểu sao hắn cảm nhận được một trận ác hàn thổi qua đây là bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhưng Khang vương không hiểu nguy hiểm là tới từ đâu. Rõ ràng mọi thứ đang phát triển rất tốt tại sao hắn lại có cảm giác nguy hiểm.
Tần thị liếc nhìn Khang vương nụ cười trở nên quỷ mỵ tiếp tục đáp lời trưởng công chúa.
“Vậy ngươi còn không mau hoàn thành nhiệm vụ.”
Lời của Tần thị rất kỳ lạ, nó khiến cảm giác lạnh sống lưng của Khang vương càng trở nên lớn hơn cơ thể hắn không nhịn được run lên một cái.
“Cũng đúng ta nên hoàn thành nhiệm vụ.”
Trưởng công chúa lên tiếng trả lời.
Không xong! Lời của Trưởng công chúa khiến cảm giác nguy hiểm của Khang vương trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn thậm chí không kịp nói gì, theo bản năng rút thanh kiếm bên hông ra chắn ngay giữa mình và trưởng công chúa.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, cơn đau đột ngọt truyền tới trong đầu khiến hắn muốn hét lên đau đớn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng nhịn lại ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn trưởng công chúa bên cạnh.
Hình ảnh đập vào mắt hắn là khuôn mặt lạnh tanh cùng ánh mắt không mang theo chút nhiệt độ nào của trưởng công chúa, trên tay nàng một thanh kiếm đam về phía hắn, lưỡi kiếm đang dần bị nhuộm bởi máu tươi, chính là máu của hắn.
Nhìn kỹ lại thanh kiếm hiện tại đã cắt vào eo của hắn nếu không phải hắn kịp thời phản ứng dùng kiếm của mình đỡ được có lẽ bây giờ hắn đã bị chém ngang eo. Nhưng dù vậy đây cũng là một vết thương nặng, nếu không kịp thời chữa trị hắn sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
“Điện hạ… điện hạ… ah… ah.”
Đám hộ vệ xung quanh không ngờ tới trưởng công chúa lại tấn công vương gia của bọn hắn, tới khi bọn hắn kịp phản ứng đột nhiên bọn hắn cảm nhận được đau đớn đột nhiên truyền tới từ phía sau.
Không biết từ lúc nào đám người của huyết các vậy mà đã lẻn ra sau lưng bọn hắn, ngay sau khi trưởng công chúa tấn công Khang vương những kẻ này cũng rút kiếm tấn công người xung quanh. Bọn chúng đều rất thông minh mục tiêu đều là những tướng lĩnh cao cấp hoặc hộ vệ của khang vương.
Bị tấn công bất ngờ bọn hắn gần như không có sức phản kháng ngay cả hai vị phó thống lĩnh cấm quân Phạm Dung cùng Vương Tử Du cũng không kịp phản ứng đầu đã rơi xuống đất.
Nhưng không phải là tất cả mọi người đều dính đòn, hộ vệ trưởng của Khang vương Từ Du đã thoát được, thói quen luôn đặt tay lên chuôi kiếm khiến hắn kịp phản ứng trước khi công kích tới điều này đã cứu hắn một mạng.
Từ Du rất nhanh thoát khỏi người của huyết các dây dưa, hắn chém một kiếm về phía Trưởng công chúa khiến nàng phải rút kiếm lại đón đỡ.
Từ Du không dây dưa với với trưởng công chúa, hắn di chuyển chắn trước người Khang vương kiếm đặt trước người cảnh giác nhìn trưởng công chúa, hét lớn.
“Bảo vệ điện hạ!”
Những binh lính phía sau không bị tấn công vội vàng tiến tới đỡ lấy Khang vương.
“Long Diêu Nguyệt, ngươi dám phản bội bản vương.”
Khang vương dùng tay che lấy vết thương của mình, hắn giận giữ nhìn về phía trưởng công chúa hét lớn.
Trưởng công chúa nở một nụ cười, nhưng trong nụ cười lại không nhìn thấy chút ấm áp nào, nhưng cũng không cảm nhận được chút lạnh lẽo nào chỉ là… bình thản. Đúng vậy bình thản, không có bất kỳ cảm xúc nào được thể hiện trong nụ cười này.
“Ta từng tuyên thệ trung thành với ngươi sao?”
“Ngươi…”
Biểu hiện không cảm xúc của trưởng công chúa khiến Khang vương càng trở nên giận giữ, nhưng cơn đau từ dưới bụng khiến hắn không nói được thêm điều gì.
“Phản loạn đã bị trừng phạt, các huynh đệ theo ta giết!”
La Châu thấy cảnh này, biết được đây là cơ hội của mình, hắn mặc kệ những vết thương đang chảy máu hét lớn dẫn đầu cấm vệ quân giết ra.
Cấm vệ quân cũng thấy chuyện xảy ra, bọn họ nghe lệnh của La Châu tình thần lên cao giữ vững đội hình đánh ra ngoài. Mục tiêu của họ chính là vị trí của Khang vương.
Ngược lại phía đối diện cấm quân hoàn toàn loạn thành một đoàn, không còn chỉ huy đội hình của bọn họ dễ dàng bị cấm vệ quân xuyên thủng.
“Chặn bọn chúng lại, mau chặn bọn chúng lại.”
Khang vương thấy tình hình dần vượt tầm kiểm soát vội vàng la lên ra lệnh cho các binh lính cấm quân.
Nhưng việc tan tác đã không thể cứu vãn khi toàn bộ đội hình bị xuyên phá, phía sau lại bị người của huyết các tạo thành hỗn loạn, ngay cả những chỉ huy trực tiếp của cấm vệ quân đều đã bị giết Khang vương đã không còn khả năng kiểm soát đội quân này nữa.
Phải nói rằng trưởng công chúa rất thông minh, mục tiêu của nàng đều là các chỉ huy trực tiếp của cấm vệ quân đây chính là những người chỉ huy chiến đấu, mất bọn họ tổng chi huy cho dù tài giỏi như thế nào cũng không thể kiểm soát quân đội của mình, cộng thêm người của huyết các ở phía sau làm loạn đội quân này đã hoàn toàn tan tác, đã không còn khả năng chiến đấu nữa.
Nhìn thấy các binh sĩ tan tác chạy khắp nơi đôi mắt Khang vương đỏ lên, trong họng phát ra tiếng hét giận giữ.
“Khốn kiếp lũ súc vật, quay trở lại, quay trở lại cho ta.”
Khang vương hét khàn cả giọng nhưng lại vô dụng, khi đã mất tinh thần cho dù có hét lớn tới mức nào cũng vô dụng.
Khác với Khang vương, Từ Du lại bình tĩnh hơn hắn biết tình hình đã không thể khống chế được nữa, hắn vội vàng ra lệnh cho các hộ vệ phía sau.
“Các ngươi mau đưa vương gia đi.”
Hắn vừa mới nói xong kiếm trên tay đã vội dơ lên đón đỡ.
Tiếng kiếm va chạm vang lên, thanh kiếm trên tay trưởng công chúa đã bị Từ Du chặn lại, hai bên bắt đầu giao thủ có qua có lại.
Phía sau Khang vương không cam lòng hét lớn như kẻ điên bị đám hộ vệ vội vã mang đi, xung quanh bọn hắn đám sát thủ của huyết các đang không ngừng đánh tới ngăn chặn đường đi của bọn họ.
Khang vương dường như không quan tâm kẻ thù đang liên tục tấn công mình, hắn chỉ đang điên cuồng hét lớn cố gắng ra lệnh cho những binh lính đang tan tác kia.
Hắn biết đây là cơ hội duy nhất hắn có được, nếu mất đi cơ hội này hắn sẽ trở thành một kẻ chó nhà có tang không còn cơ hội lật bàn. Ư…
“Khang vương ngươi còn muốn chạy? Cho dù ngươi có chạy thoát thì thế nào, người còn có cơ hội sao?”
Tần thị vẫn đứng tại chỗ hướng về phía Khang vương khiêu khích.
Nàng muốn giữ Khang vương lại nhưng lại không có cách nào, cấm vệ quân đã tổn thất nặng đánh tan kẻ địch đã là nỗ lực lớn nhất, nếu còn tiếp tục hướng ra truy bắt có thể khiến nàng gặp nguy hiểm. Người của trưởng công chúa phần lớn bị đám lính bỏ chạy cuốn theo, còn một phần lại bị hộ vệ của Khang vương ngăn chặn, nếu Khang vương muốn chạy quả thật không có cách nào ngăn chặn hắn.
Cuối cùng nàng chỉ còn cách lên tiếng khiêu khích hòng lưu Khang vương lại.
“Ngươi nghĩ lão tử không dám! Buông ra, mau buông ta ra ta phải khiến ả hối hận, ta phải khiến ả cầu xin ta.”
Khang vương vẫn chưa thể chấp nhận mình đã thất bại, hắn lớn tiếng quát mắng, không ngừng dãy dụa muốn thoát khỏi đám hộ vệ nhưng hắn lại không làm ra bất kỳ động tác nào thật sự muốn thoát ra.
Khang vương rất giận giữ, hắn thật sự muốn ở lại, muốn thoát ra khỏi sự kim kẹp của đám hộ vệ, nhưng sâu trong nội tâm có một thứ gì đó, một thứ ngăn hắn làm ra những động tác lớn hơn để thoát khỏi bao bọc của đám hộ vệ, hắn rất muốn làm nhưng hắn lại làm không được.
“Tể tướng, Lâm thượng thư nếu hai ngươi ở lại ít nhất gia tộc của ngươi sẽ giữ được huyết mạch.”
Tần thị biết được không thể giữ chân được Khang vương nàng chuyển mục tiêu sang hai người khác chính là tể tướng Ngô Lăng và binh bộ thượng thư.
Hai người này đều là chủ mưu của cuộc phản loạn, nếu bắt được hai người cũng không sai.
Khác với Khang vương là hoàng tộc sẽ không có chuyện chu di cửu tộc, nhưng hai vị đại thần này lại khác, gia tộc của bọn hắn vẫn ở đó không chạy đi đâu được.
Hai vị đại thần dưới sự bảo vệ của hộ vệ cũng đang cố gắng thoát khỏi đống hỗn loạn này, nhưng khi nghe lời của Tần thị bước chân của cả hai đột nhiên chậm lại, cả hai liếc nhìn nhau thấy trong mắt đối phương vẻ do dự.
Hai người hiểu bây giờ đã không còn cơ hội lật bàn, hiện tại bọn họ có muốn rời khỏi kinh thành cũng không dễ dàng nói gì tới việc đưa gia đình rời đi.
Hơn nữa bọn họ có thể thoát được truy bắt hay không lại là một chuyện khác.
Ngô Lăng bước chân ngày càng chậm, cuối cùng ông ta dừng chân nhìn về phía Tần thị hỏi.
“Ngươi thật sự?”
“Tha cho gia tộc ngươi là không thể, nhưng ít nhất trẻ mới sinh không có vấn đề. Chỉ cần chúng không biết thân thế của mình.”
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Tần thị không ngu, nhưng ít nhất nàng có thể cho phép những đứa trẻ kia sống, chỉ cần chúng mãi mãi vô tri.
Lâm thượng thư lại khác ông ta tuy bước chân chậm lại nhưng không có dừng vượt lên Ngô Lăng một quãng, Lâm thượng thư nghe lời của Tần thị quay người lại.
“Không lẽ ngươi tin nàng. Tể tướng đại nhân đây là chính trị.”
Lâm thượng thư giọng nói đầy khinh thị như đang chế giễu Ngô Lăng ngây thơ.
Ngô Lăng nghe vậy thở dài một hơi hắn suy nữa đã tin lời của nàng mà quên mất nàng là người quyền lực nhất quốc gia này, lời hứa của nàng không có nhiều giá trị, đặc biệt trong trường hợp này.
Tần thị nhìn bóng lưng ba người được hộ tống rời đi không khỏi thở dài. Vậy mà không bắt được tên nào, thật đen đủi.
Lúc này Trước ma ma tiến tới sau lưng nàng hành lễ nói.
“Nương nương bắc cảnh quân đoàn đã có mặt ngoài thành.”
Bắc cảnh quân đoàn chính là quân đoàn đóng quân tại phương bắc, một tháng trước bọn họ nhận được lệnh điều một vạn quân về kinh thành khiến nguyên soái của bọn họ nghi thần nghi quỷ.
Bọn họ vốn đã điều hai vạn quân hỗ trợ quân đoàn phía tây cho cuộc chiến, bây giờ lại điều một vạn quân về kinh thành như vậy bọn họ chỉ còn sáu vạn quân phòng thủ phương bắc.
Biên giới phương bắc tiếp giáp với Già Gia điều đi ba vạn quân chỉ còn sáu vạn quân phòng thủ, đây là một con số nguy hiểm bọn họ sẽ phải từ bỏ một phần khu vực nếu Già Gia tấn công.
Phải đến khi thánh chỉ cùng hổ phù cùng một lúc tới vị nguyên soái này mới miễn cưỡng điều ra một vạn quân giao cho phó tướng của mình tiến về kinh thành.
Một vạn quân muốn bí mật điều động gần như không có khả năng bị che dấu, chỉ cần bọn họ di chuyển liền có thể bị phát hiện. May mắn năng lực của Tần thị không nhỏ, nàng có thể không ngăn cản tin tức một vạn quân phương bắc tiến về kinh thành nhưng ít nhất nàng có thể ngăn cản tin tức này truyền về kinh thành.
Đúng vậy nàng đã bí mật cô lập kinh thành khiến tin tức không thể truyền về, đám người Khang vương suốt thời gian qua không hề rời khỏi kinh thành bọn hắn đương nhiên không thể nhận được tin tức quan trọng này.
Tới khi bọn hắn chỉ cách kinh thành ba ngày đường liền bị điều động ngay lập tức tăng tốc tiến về kinh thành bình phản loạn.
Bọn hắn lúc này mới biết mình bị điều về kinh thành để làm gì. Cấm quân vậy mà phản loạn, cuối cùng còn phải để quân đoàn phương bắc dẹp loạn.
Khi bọn hắn tới nơi kinh thành đã hoàn toàn luân hãm, may mắn dường như đám phản loạn này không nghĩ tới có một đội quân khác sẽ xuất hiện nên xung quanh tường thành không có nhiều lính phòng thủ, ngay cả cổng thành cũng mở toang như đang mời bọn hắn tiến vào.
Ban đầu phó tướng rất thận trọng, bọn hắn tới đây mọi chuyện đã xảy ra hắn sợ bị phục kích nếu tiến vào, phải tới khi Ninh Kính xuất hiện cùng thánh chỉ mới để vị phó tướng này miễn cưỡng tiến vào thành trì.
Kinh thành lúc này đã hoàn toàn loạn thành một bầy, mất đi đầu não không có sự kiểm soát đám cấm quân này biến thành một đám cường đạo điên cuồng cướp bóc khắp nơi.
Nhưng cũng vì điều đó khiến bọn chúng không có bất kỳ khả năng phản kháng nào cho dù bắc cảnh quân đoàn chỉ có một vạn quân, nếu đường đường chính chính chiến đầu gần như không có phần thắng khi đối đầu với ba vạn cấm quân.
Không tới một ngày kinh thành đã hoàn toàn bị bình định nhưng bóng dáng ba tên đầu sỏ lại không tìm thấy.
Danh sách tập của truyện Thuần nữ thần công :