Truyện sex dài tập

Thuần nữ thần công (Phần 30)

Website chuyển qua tên miền mới là:
truyentinh.xyz
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 30

Trong kinh thành lúc này loạn thành một bầy, binh lính lúc này xuất hiện khắp nơi trên đường thi thoảng lại lao những căn nhà bên đường sau đó từ bên trong vang lên tiếng la hét, tiếng khóc lóc đầy sợ hãi.

Khang vương cùng đám thuộc hạ của mình cưỡi ngựa từ tốn đi trên đường chính hướng về hoàng cung đi tới, phía sau hắn một đội binh lính kéo hàng dài từ cổng thành vào tất cả đều mặc thống nhất trang phục trên tay đao kiếm đầy đủ. Đây chính là lực lượng cấm quân, nhiệm vụ của họ vốn dĩ là bảo vệ kinh thành, bảo vệ người dân trong thành bây giờ lại trở thành những kẻ đồ tể tấn công chính thứ mình bảo vệ, giết những người mình bảo vệ.

Khang vương nhìn đám lính đang điên cuồng đốt phá xung quanh lông mày nhíu lại nhìn sang Phạm Dung cùng Vương Tư Du nói.

“Hai người các ngươi hạn chế binh lính của mình một chút, ta cũng không muốn phải trừng phạt công thần.”

Khang vương tuy không phải hạng người mềm lòng nhưng dù sao nơi này tương lai cũng là của hắn, Khang vương không muốn sau đó mình ngồi lên sở hữu một tòa kinh thành đổ nát. Nếu sự việc đi quá xa thậm chí có thể khiến thiên hạ phẫn nộ, đến lúc đó muốn hay không hắn cũng phải chém vài kẻ để trấn an người trong thiên hạ.

“Tuân lệnh bệ hạ.”

Phạm Dung thậm chí còn trực tiếp xưng hô Khang vương là hoàng đế, hiển nhiên tên này rất giỏi nịnh hót.

Khang vương nghe lời nịnh của Phạm Dung trong lòng cũng rất vui vẻ, ai mà không thích được người gọi là bệ hạ. Bất quá hắn vẫn biết tình trạng của mình cho tới khi hoàn toàn bắt tên đệ đệ cùng cha khác mẹ kia của mình nếu không hắn vĩnh viễn không phải chính thống.

Nhưng Khang vương không lo lắng, chỉ cần bắt được thái hậu mọi chuyện gần như đã an bài, những kẻ còn lại cũng không vùng vẫy được bao lâu.

Ân! Ngay phía trước một đội nhân mã chặn ngay đường đi của hắn, Khang vương thấy người tới liền thúc ngựa chạy lên.

“Cô cô! Ngài sao lại ở đây, hoàng cung thế nào?”

Người tới không ai khác chính là trưởng công chúa, thấy Khang vương hỏi dò nàng liền trả lời.

“Thất bại rồi, chị dâu quả nhiên đã có đề phòng người của ta thậm chí không thể tiếp cận mục tiêu.”

“Nếu đã vậy cũng không cần thiết lén lén lút lút nữa, trực tiếp đánh vào hoàng cung bắt lấy người là được.”

Trưởng công chúa vốn dĩ có nhiệm vụ bắt giữ đám quan viên phe phái thái hậu, đám cao thủ Huyết các của nàng quả thật cũng bắt giữ tới không ít người nhưng hầu hết đều là trung hạ tầng.

Tất cả quan viên thượng tầng đều đã được Tần thị sắp xếp người thì chạy vào cung được cấm vệ quân bảo vệ, người thì không biết từ lúc nào đã rời khỏi kinh thành.

“Ngươi có thấy lạ không?”

Trưởng công chúa nhíu mày hỏi.

Khang vương nghe vậy liền hỏi.

“Lạ gì?”

“Thái hậu đã biết trước chuyện này, nàng cũng có đề phòng. Ngươi nghĩ nàng mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy sao?”

Khang vương nghe vậy đôi lông mày nhíu lại. Không phải hắn không thấy lạ mà bị thắng lợi trước mắt khiến hắn tạm thời quên đi chuyện này.

Hiển nhiên kế hoạch của hắn quá thuận lợi, thuận lợi tới mức khó tin. Phải biết cao tầng phần lớn đều đã dự đoán được chuyện này, vậy mà mọi thứ hắn làm lại thuận lợi như vậy, không hiểu sao Khang vương cảm giác như có một bàn tay vô hình đang điều khiển tất cả, mọi chuyện hắn làm đều nằm dưới sự thao túng của bàn tay này.

“Công chúa điện hạ, có âm mưu gì đều phải chịu thua trước vũ lực tuyệt đối, thử hỏi bây giờ ở xung quanh kinh thành còn có lực lượng nào có thể chống lại chúng ta. Thần tin rằng cho dù thái hậu có bao nhiêu hậu thủ cũng không thể ngờ được cấm quân lại phản bội. Nàng ta chắc chắn không nghĩ tới chuyện này.”

Cưỡi ngựa một bên tể tướng Ngô Lăng lên tiếng.

“Tể tướng nói không sai cấm quân trước nay đều chỉ nghe lệnh thái hậu, nàng ta có giỏi tới cỡ nào cũng không thể tưởng tượng được cấm quân lại phản bội mình.”

Khang vương nghe vậy cũng lấy lại tự tin, hắn lớn tiếng ra lệnh.

“Toàn quân theo ta lật độ yêu hậu khôi phục hoàng quyền.”

Nói xong Khang vương thúc ngựa chạy lên trước, một đám binh lính phía sau cũng phất cờ hò reo đi theo hướng về phía hoàng cung.

Khang vương tới nơi Ngọ Môn quan đã đóng, cấm vệ quân đều đã đứng chật tường thành dơ cung lắp tên hướng về phía binh lính bên ngoài sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.

Khang vương dừng lại trước Ngọ Môn quan hơn năm mươi trượng ở vị trí này cung tên không thể bắn tới hắn.

Khang vương hướng về phía La Châu đang đứng trên tường thành hét lớn.

“La Châu ngươi thân là tướng lĩnh của của Nguyên Long ta lại cấu kết với yêu hậu làm loạn triều chính khiến nhân dân lầm than, thiên hạ oán trách. Nếu ngươi vẫn còn trung với Nguyên Long mau mở cửa thành đầu hàng sẽ được người khoan thứ.”

La Châu nghe vậy không yếu thế chút nào trả lời.

“Khang vương, ngươi thân là hoàng thân quốc thích lại âm mưu tạo phản. Lật đổ hoàng quyền phạm tội khi quân, còn không mau thúc thủ chịu trói.”

Thực chất hai người đều biết mấy câu nói này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa chỉ là một chút thủ tục trước khi bắt đầu mà thôi, nhưng ít ra cả hai đều phải làm đều phải khiến cho binh lính hai bên có một niềm tin mình đang đứng về phía chính nghĩa.

“Hừ! Nếu ngươi đã cố chấp mất khôn, bản vương đành thay trời hành đạo tiêu diệt yêu hậu cứu vớt muôn dân thiên hạ.”

Phía sau hắn các binh lính bắt đầu tạo thành đội hình mang theo khí giới công thành tiến về phía tường hoàng cung.

Bên ngoài hoàng cung Nguyên Long đế quốc một trận chiến công thành đang diễn ra.

Máu! Nhuộm đỏ tường thành. Tiếng la hét, tiếng đao kiếm va chạm vang lên khắp nơi trên tường thành biến một đoạn tường thành nhỏ bé này giống như địa ngục tu la.

La Châu vẫn đứng trên tường thành trên thân hắn đã nhuốm đỏ, dưới chân hắn có hai xác chết mặc quân phục cấm quân, xung quanh các hộ vệ vẫn đang phòng thủ kẻ địch tới gần. Nhưng quần địch dù sao đông đảo vẫn bỏ sót vài kẻ lạc đàn.

“Tướng quân, chúng ta không thể giữ được tường thành lâu hơn nữa, kẻ địch đã tràn lên tường thành quá nhiều.”

Một thuộc hạ vừa chém chết kẻ địch còn không kịp ổn định liền quay sang La Châu báo cáo.

Là Châu như không nghe lời của hắn ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc nào nhìn về phía Khang vương đang cưỡi ngựa đứng bên dưới.

Nhưng điều đó không có nghĩa hắn không quan tâm xung quanh, cánh tay cầm đao đang nhuốm máu của hắn giơ lên chém về phía bên cạnh một vệt máu tung tóe đi ra, nơi đó chính một binh lính cấm quân đang đứng, trên cổ hắn một vết thương xuất hiện máu từ bên trong đang không ngừng tràn ra.

Đao trên tay binh lính rơi xuống, hai tay hắn đưa lên cố gắng che vết thương trên cổ, trên miệng không ngừng bắn ra máu tươi như đang bị sặc, ánh mắt của hắn sợ hãi nhìn về phía La Châu như không tin vào chuyện đang xảy ra.

Binh lính này vừa rồi nhân cơ hội đám hộ vệ xung quanh không có thời gian chú ý hắn liền lẻn tới gần La Châu, nhìn thấy La Châu còn không chú ý tới mình khiến hắn trong lòng cuồng hỉ thầm nghĩ có thể lấy đầu chủ tướng hắn lần này lập công lớn.

Đáng tiếc không như hắn nghĩ, tướng lĩnh không chú ý tới hắn không phải tướng lĩnh không phát hiện ra mà là tướng lĩnh không thèm để ý mà thôi.

Cuối cùng binh lính này ngã xuống, giống như hai đồng đội của hắn đôi mắt trừng lớn như không tin vào chính mình.

“Truyền lệnh, bỏ tường thành rút về phòng thủ hậu cung.”

La Châu sau khi chém chết binh lính thậm chí còn không thèm nhìn binh lính, hắn thu hồi ánh mắt quay sang ra lệnh cho các thuộc hạ.

Phòng thủ hậu cung. Đương nhiên rồi, cấm vệ quân lực lương có hạn, muốn phòng thủ toàn bộ hoàng cung là không khả thi, tốt nhất là tập trung toàn bộ lực lượng vào hậu cung có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài, đặc biệt là Phượng Ninh cung.

Thuộc hạ nghe vậy liền nhận lệnh rời đi. Rất nhanh các cấm vệ quân trên tường thành bắt đầu có thứ tự rút lui, bất quá khi một bên yếu thế bắt đầu rút lui việc muốn an toàn rút lui là điều không thể.

Muốn rút lui đi chắc chắn phải có tổn thất mà muốn giảm tổn thất xuống mực thấp nhất chỉ có thể để lại một lực lượng bọc hậu, nếu không ngươi sẽ đưa lưng về phía kẻ thù. Cho dù là bất cứ phương pháp chiến đấu nào đưa lưng về phía kẻ thù là điều phi thường tối kỵ, trong chiến tranh cũng vậy chỉ khi hoàn toàn tan tác mới có chuyện đưa lưng về phía kẻ thù.

Hiện giờ cũng vậy, cấm vệ quân muốn rút lui chắc chắn phải có bọc hậu và những binh lính bọc hậu này hiện tại vẫn đang chiến đấu. Nhưng chênh lệch về số lượng thực sự quá lớn không mất bao lâu trên cơ thể những binh lính này đều bị vô vàn thanh đao chém lên.

“Kéttttt”

Tiếng bản lề quay vang lên. Ngọ Môn quan vốn đóng kín đang dần mở ra, Khang vương chậm rãi cưỡi trên con ngựa yêu thích của mình tiến vào Ngọ Môn quan.

Xung quanh Ngọ Môn quan tuy đã được dọn dẹp nhưng những vết máu loang lỗ trên đất cho thấy nơi này đã diễn ra một trận chiến khốc liệt.

Khang vương không xuống ngựa, hắn cưỡi ngựa đi thẳng một mạch vào Càn Thanh cung thậm chí cưỡi ngựa đi thẳng vào bên trong.

Càn Thành cung bên trong đồ vật đã lộn xộn không thể nhìn, xem ra nơi này đã bị người càn quét qua. Nhưng thứ quan trọng nhất chính là Long ỷ vẫn an vị ở đó, bên cạnh chính là Phượng ỷ thứ đã xuất hiện từ khi thái hậu tham chính.

Khang vương lúc này mới xuống ngựa, hắn chậm rãi bước lên bậc thang tiếng về Long ỷ đôi mắt dán chặt lên nó. Cuối cùng hắn chậm rãi đặt mông xuống. Đôi mắt nhìn về phía đám thuộc hạ đang đứng bên dưới.

Rất êm, rất ấm áp. Đây là cảm nhận của Khang cương, êm không phải là cảm giác, ấm áp cũng không phải tới từ da thịt mà là cảm xúc. Một cảm xúc thỏa mãn mà hắn chưa từng cảm nhận được.

“Chúng thần tham kiến hoàng đế bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Đám thuộc hạ bên đông loạt quỳ xuống đồng thanh hô lên.

“Ha ha ha! Các khanh bình thân.”

Khang vương cười lớn đưa tay ra làm một động tác nâng lên.

“Tạ bệ hạ.”

Đám thuộc hạ đều đồng loạt đứng lên, lúc này Ngô Lăng đứng ra nói.

“Bẩm bệ hạ, yêu hậu bây giờ vẫn cố chấp trốn trong hậu cung. Thần đề nghị bệ hạ đích thân ra mặt bắt giữ yêu hậu, cho người trong thiên hạ một câu trả lời.”

“Tể tướng nói đúng. Việc này ta phải đích thân ra mặt, bất quá!”

Khang vương dừng lại một chút nhìn về một phía nói.

“Lâm ai khanh, ngươi nói xem chuyện này thật sự ổn.”

Một người trung niên đứng ra.

“Bẩm bệ hạ, thần chắc chắn chỉ cần bắt được yêu hậu. Mọi chuyện sẽ an bài.”

Chỉ cần là người biết tới quan viên trong triều khi nhìn thấy người này đều sẽ bất ngờ.

Bởi vì người này chính là Lâm thượng thư, binh bộ thượng thư một trong những người trung thành nhất của thái hậu.

Không ai có thể ngờ được Lâm thượng thư vậy mà quay sang phản bội thái hậu, rốt cuộc là thứ gì ông ta mới có thể phản bội thái hậu như vậy.

“Ha ha! Rất tốt, vậy quả nhân sẽ đích thân bắt giữ yêu hậu, cho người trong thiên hạ một câu trả lời.”

Khang vương đứng dậy cười lớn nói, lưỡi của hắn thè ra liếm đôi môi của mình, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng không rõ.

Danh sách tập của truyện Thuần nữ thần công :

To top